Truyện Đệ Nhất Kiếm Thần Bạn đang đọc truyện Đệ Nhất Kiếm Thần của tác giả Thanh Phong. Diệp Huyên thân là Thế tử được gia tử chọn lựa, tẫn hết trách nhiệm và năng lực của bản thân, đi tranh quyền lợi và tài nguyên tốt nhất cho tộc nhân. Nhưng hắn không thể những […]
Đọc truyện Tổng Giám Đốc Chúng Ta Kết Hôn Đi miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
Truyện mới Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi? là tác phẩm mới được tác giả Tỉ Bà Phiêu Bạc giới thiệu đến các độc giả cách đây không lâu. Truyện là câu chuyện tình yêu mà bạn vẫn thường thấy ở đâu đó, ngược trước và sau đó là ngôn tình sủng, ngọt đến sâu
Tuyển Tập Những Bài Hát Trung Quốc Hay Nhất Hiện Nay. Song : Chúng Ta Kết Hôn Đi (咱们结婚吧).Artist : Tề Thần.♫ Hãy nhấn nút Đăng Ký (Subscribe) : Mạnh
Quốc gia: Phim Trung Quốc. Đạo diễn: Đang cập nhật. Thời lượng: 50 tập. Lượt thích: 55. Thông tin phim. Chúng Ta Kết Hôn Đi là câu chuyện kẻ về 1 người phụ nữ 32 tuổi, cô thành đạt trong công việc, trong cuộc sống sự nghiep của cô luôn luôn thăng tiến, sự nghiệp của cô
Phu Nhân : Chúng Ta Kết Hôn Đi? - Chương 45_Cuộc trò chuyện của hai người đàn ông Lục Thiên Ân đưa hai mẹ con cô về nhà của mình, hiện tại Vương Mẫn Mẫn cũng đã đi chơi xe, vì sợ cô ở nhà một mình cho nên đưa cô đến đây luôn Chỉ là đi vòng vòng cho đến tối, cả người cô mề nhũn
IGwVLlD. Ước chừng một tiếng sau, khi cả ba trò chuyện đủ rồi, Bát Bát mới chào tạm biệt trở về nhà. Trước khi đi, nói với cô"Mạn, ngày mai mình đến đón cậu, hai chúng ta đi mua sắm". "Được". "Chào bà con về". "Ừm, về cẩn thận". Vương Mẫn Mẫn thầm nhìn cô, trong lòng rất xúc động. Đứa cháu gái này thật giống mẹ nó. Từng nét mặt đến lời nói đều vô cùng nhẹ nhàng. Chỉ có điều, cô lại sống quá nội tâm, từ lúc đến đây, bà có thể cảm nhận được tâm trạng của cô rất bất ổn. Bà còn nghĩ, cháu gái bà dường như đã lụy vào tình cảm nên mới như vậy. Bà không muốn nó giống Vương Liễu, mẹ cô. Dù biết yêu sẽ đau, nhưng vẫn cố lao đầu vào. Lỗ Tiêu Mạn bỗng dưng ôm hôn bà"Bà ngủ ngon, khuya rồi ngủ thôi". Vương Mẫn Mẫn ngạc nhiên với nụ hôn yêu này"Ừm, tiểu Mạn hay là tối nay cháu qua phòng bà ngủ ,được không? ". Cô chắc chắn sẽ trả lời là được, nhưng cô giả vờ vuốt cằm suy nghĩ, song cười vô hoạt "Với điều kiện bà phải kể cháu nghe về bà lúc còn trẻ". "Được, được" .......... 7h sáng hôm sau, tại trung tâm thương mại, hai cô gái với hai phong cách khác lạ, không quá nổi bậc nhưng vẫn kém phần năng động. Khiến cho ai ở bên trong cũng nhìn vào. Bát Bát tháo kính răm, để lộ ra đôi mắt đẹp cùng đôi môi hồng quyến rũ"Mạn, chúng ta qua cửa hàng bán trang sức đi?". "Được"_bên đây cô cũng không kém, gương mặt không trang điểm nhưng vô cùng đẹp. Nói rồi, cả hai nắm tay nhau đi lại cửa hàng bán trang sức đắt tiền. "Xin chào quý khách"_một cô nhân viên cúi đầu chào hỏi, theo phép lịch sự. Bát Bát vô cùng háo hức với chỗ này, nhớ mỗi lần đi mua nữ trang Bát Bát đều như đứa trẻ muốn được kẹo, vì đối với bản thân, Bát Bát vô cùng thích nữ trang đơn giản nhưng tinh tế, đẹp mắt. Biết sao không? Vì Bát Bát chính là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, nhưng lại không xuất hiện trên các bài báo quốc tế. Bát Bát vô cùng ghét điều đó, nhiều người biết sẽ đâm ra hâm mộ, hoặc tệ hơn là ganh ghét. Thật phiền phức. Bát Bát nhìn chằm chằm vào một cặp vòng tay vô cùng đẹp, có ai biết đây chính là sản phẩm của mình đâu chứ? Bát Bát chỉ tay"Cô ơi, lấy giúp tôi cặp vòng này". Cô nhân viên cẩn thận lấy ra, đưa cho hai người xem"Tiêu Mạn đeo vào thử xem". Cô thuận ý, đeo vào, do da cô đã trắng hồng mịn màng nên khi đeo vào vô cùng hợp. Chiếc vòng màu tím có đính pha lên, xung quanh bao phủ vài hạt kim cương óng ánh. Cô nhân viên nhìn cô đeo, miệng khen"Oa, tiểu thư này đeo vào thật đẹp, đây cũng là sản phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng, chỉ có duy nhất hai chiếc trên thế giới, tiểu thư thật có mắt nhìn mà". "Quá khen rồi"_Bát Bát nở nức lỗ mũi nói. Bát Bát cũng đeo vào cho mình, của Bát Bát là chiếc vòng giống hệt vậy, nhưng có màu đỏ"Mạn, thấy như nào?". "Good, đẹp thật!". "Tôi lấy hai chiếc này". Cô nhân viên bán được thì rất vui mừng, vì có nhiều khách hàng vừa nhìn thấy cặp vòng này đã thích chỉ là không dám tiếc tiền để mua. Giờ lại có người mua trong vòng vài phút, đứng là vinh hạnh mà. Sau khi trả tiền xong, hai người tiếp tục đếm của hằng bán quần áon nằm ở tầng hai. Trong lúc đi, cô nói"Bát Bát, chốc về mình sẽ trả tiền lại cho cậu vì chiếc vòng này". Nghe xong, Bát Bát gõ cốc vào đầu cô"Cái gì mà trả tiền? Chiếc vòng này mình tặng cậu, theo mình biết, nhà thiết kế đó tạo ra hai chiếc vòng pha lê này với ý nghĩa là tượng trưng cho tình bạn cao đẹp đó". "Vậy sao? Mình thật muốn gặp người đó, để xem nhiều hơn các thiết kế, nè cậu nhìn xem, chiếc vòng vô cùng tinh xảo lại còn đẹp mắt đến vậy". Mình đang đứng bên cậu đây? Bát Bát khẽ cười trộm. "Ừm, Tiêu Mạn, hiện tại cậu đã có đi làm chưa?". "Vẫn chưa, mình tính vài hôm nữa sẽ đi xin việc làm, mình không thể sống ỷ lại vào bà được, dù gì mình cũng chỉ là cháu nuôi thôi mà". Bạn tôi ơi? Đến khi cậu biết thân phận thật của mình thì trong tay cậu chính là một khối gia sản tiền tỷ đấy! Có khi ăn cả đời còn không hết nữa là. Bát Bát ậm ừ"A đến rồi, vào mua thôi nào, let's go". Bát Bát nói, cô bụm miệng cười, có bạn như Bát Bát chính là niềm vinh hạnh cho cô.
Tài xế đưa cô đến tận Lục Tân, rồi đỗ xe vào. Cô đẩy của đi ra, bước chân kiên định mà vững bước, hiên ngang đi vào bên trong. Nhân viên ở đó liền nổi lên vài lời bàn tán, nhưng cô cũng mặc kệ cho qua, đi thẳng lên phòng chủ tịch. - Cốc, cốc.... Anh bên trong phòng ngồi làm việc, khi nghe tiêng gõ cửa, chưa kịp nói gì thì Lỗ Y Hân đã mở cửa. Cô ta tỏ ra ngạc nhiên, song cười giả tạo nói"Tiêu Mạn em đến đây làm gì?". Lỗ Tiêu Mạn vẫn cười đáp lại"Có liên quan gì đến chị không? ". "À, không có, em cần gì cáu gắt với chị như vậy?". "Tránh ra, tôi tìm Lục Thiên Ân không phải chị". Anh từ lúc đầu đã quan sát cô, từ thái độ đến cách nói chuyện, anh biết cô đã thay đổi đi đôi chút. Lục Thiên Ân "Y Hân, em ra ngoài đi". Lỗ Y Hân với nét mặt nhăn nhăn nhó nhó, nhún vai rời đi. Cô lúc này mới lấy từ trong túi sách ra một tờ giấy, đặt lên bàn anh"Đơn li hôn ở đây, tôi đã kí, chỉ còn chờ anh". Anh cười nhạt, nhìn cô"Thật muốn li hôn đến thế sao?". "Đừng nhiều lời, mau kí đi, tôi không có nhiều thời gian, vả lại, Lỗ Y Hân vẫn đang chờ anh đó". Lục Thiên Ân lại cười, nụ cười thâm sâu, khó đoán"Cô có nhớ hợp đồng chứ?". "Tất nhiên, đây, 20 vạn tệ, coi như là tiền bồi thường, còn việc bây giờ là kí đi, trả tự do cho cả hai". Anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô lấy ra số tiền lớn như vậy. Lại tỏ ra không hài lòng, đứng dậy, ép sát cô vào tường, mặc cho cô có nói gì, anh chóng tay lên tường, nhìn cô"Nói? Là thằng đàn ông nào đã cho tiền cô, bảo cô đến đây?". Lỗ Tiêu Mạn tỏ ra vô tâm, giọng nói đầy lạnh lùng vang lên"Dù cho có là ai, cũng tốt hơn anh gấp bội". "Cô, đang chọc điên tôi sao?". "Lục Thiên Ân, từ đầu chí cuối anh đối với tôi khác gì một làn không khí, anh có khi nào ở bên cạnh tôi lúc tôi buồn, tôi đau khổ chưa? Dù cho ai yêu tôi cũng cần anh phán đoán sao? Anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi, của Lỗ Tiêu Mạn này". "Ai nói không có tư cách, cô nên nhớ, tôi chưa kí tên vào tờ đơn li hôn đó, tất nhiên, cô vẫn còn là vợ hợp pháp của Lục Thiên Ân tôi". Anh lại cố tỏ ra tất cả mọi thứ đều thuộc về anh. Tính cách độc quyền sở hữu này khiến cô cảm thấy như đang ở hố sâu. Chỉ cần anh nói thêm thì cô cư nhiên sẽ rơi xuống dưới, không cách nào lên được. Mãi mãi chìm trong bóng tối. Lỗ Tiêu Mạn nhân cơ hội đẩy anh ra"Lục Thiên Ân trả tự do cho tôi, có được không? ". Anh có trả tự do cho cô không? Hay là lại ép bức cô? "Đừng mơ tưởng, cô nên nhớ kĩ, cô sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi". "Anh không phải yêu Lỗ Y Hân sao? Cớ vì sao lại khư khư giữ tôi bên mình, anh cảm thấy vui lắm hả? Trò chơi của anh nên kết thúc đi, nó khiến tôi quá khó chịu". Lục Thiên Ân trực tiếp quát"Nói? Là ai đã cho cô tiền đến đây, là ai khiến cô phải rời bỏ tôi?". Lỗ Tiêu Mạn lắc đầu"Anh điên rồi, thực sự điên rồi, cuộc hôn nhân thay thế này có gì đáng để anh giữ lại". "Vì tôi còn chưa trả đủ ân oán mà chị cô gây ra". "Đó là do cô ta làm ra, hà khắc chi anh đổ lên người tôi, anh không có lí lẽ". "Đúng tôi không có lí lẽ, dù cho tôi có chết cũng phải lôi cô theo, mãi mãi cũng đừng hòng rời xa tôi". Câu nói này cứ như bảo cô ở bên cạnh anh. Giống như tiếp thêm hi vọng rằng anh sẽ yêu cô, giống như anh đang nói yêu cô. Nhưng cô đã quá mỏi mệt với tình cảm đơn phương không đáp trả này rồi. Lỗ Tiêu Mạn hừ lạnh, quay gót, để lại đôi câu vô tình "Anh quả thật khiến tôi kinh ngạc, thay đổi trong vòng một nốt nhạc, được dù cho anh không kí thì tôi và anh cũng đã kết thúc, mong rằng sau này đừng làm phiền đến tôi, hãy để tôi yên". Từng câu từng chữ cô đánh vào đại não anh. Như những tiếng nhạc bị gãy vô cùng chói tai. Anh nhìn theo, không lẽ đây chính là con người thật của cô như lời Lỗ Y Hân nói, lạnh lùng, vô cảm . Anh lại nhìn số tiền trên bàn, anh cũng không hiểu, tại sao lại suy nghĩ đến hình ảnh cô cùng người đàn ông khác thân mật với nhau, giúp đỡ cô, lòng lại sinh ra khó chịu, giống như muốn cô chỉ là của riêng mình. Không lẽ anh đã yêu cô? Không thể nào, anh và cô chỉ tiếp xúc với nhau được vài lần, mà những lần đó anh cũng vô cùng chán ghét cô, cơ mà lại thích sao? Chuyện đó là không thể xảy ra. Đúng lúc này, Lỗ Y Hân lại đi vào khi thấy cô rời đi, đánh thức anh"Thiên Ân, anh suy nghĩ gì mà đờ người ra vậy?". "Vào sao không gõ cửa?". "Em xin lỗi, khiến anh giận rồi, hay là em giúp anh hết giận?". "Tôi bận lắm! Ra ngoài đi". Lỗ Y Hân nhìn anh, lúc nãy còn có thái độ rất dịu dàng với cô ta, nhưng từ lúc cô rời đi thì anh trở nên như vậy. Chắc chắn, Lỗ Tiêu Mạn đã nói gì với anh? Phải tìm cô ta
Phu Nhân Chúng Ta Kết Hôn Đi? Chương 1 Phủ phàng Tì bà phiêu bạc 09/06/2020 Đã ba năm rồi, cô cũng đã hai mươi ba tuổi, hôm nay cũng là kỉ niệm ngày cưới của cô. Trong ba năm ở một mình, cô không ngừng học hỏi, còn tự kiếm tiền đi học, kết quả cô nhận được là nhiều tấm bằng có giá trị. Bỗng nhớ không biết anh có về không nhỉ? Thôi thì cô chuẩn bị trước đợi anh về. Cái suy nghĩ thoạt đầu ấy rất vui vẻ,nhưng đồng hồ điểm mười giờ tối cũng là lúc cô trở nên buồn rầu. Cô tự cười cho bản thân mình quá ngu ngốc đi, tự gánh lấy cái tình yêu đơn phương này. Trong khi đó, anh lại đang cùng ai trao nhau niềm hạnh phúc. -Cạch........ Lỗ Tiêu Mạn đưa mắt nhìn ra cửa, bộ dạng say bí tỉ này của anh đã khiến cô quen thuộc. Như thường ngày, cô sẽ đi lại đỡ anh vào phòng. Nhưng mà,hôm nay thì không. Vì anh đang ôm ấp một cô gái, người đó cũng chính là chị cô Lỗ Y Hân. Lỗ Y Hân cười giả tạo"Em đừng hiểu lầm, anh ấy uống say nên chị...". "Em hiểu mà"_Lỗ Tiêu Mãn quay mặt đi, tránh để cô ta thấy nước mắt mình đang rơi. Cắn chặt răng, cố chịu đựng. Nhẹ nhàng dọn thức ăn trên bàn xuống. Tại sao cô trở nên yêu mù quáng như vậy. Những năm trước anh cũng đâu xem ngày kỉ niệm này là gì. Vậy mà cô cứ ảo tưởng, và rồi chuốc lấy sự đau khổ cho bản thân. Lỗ Y Hân đưa anh lên phòng,đặt lêm giường lớn, chòm người vô tình để lộ ra cặp ngực tròn trịa. Nhưng rất may anh đã không nhìn thấy. Lỗ Y Hân ngồi xuống giường, bàn tay sờ vào gương mặt anh, thủ thỉ"Thiên Ân chờ em, em sẽ giành lại anh". Thật ra,anh đã gầy dựng lại sự nghiệp vào hai năm trước. Lúc đó,Lỗ Y Hân mới thấy hối hận tại sao lúc đó cô ta lại trao anh cho cô. Anh- Lục Thiên Ân, 25 tuổi, chủ tịch của Lục Tân thị, cũng là bang chủ Ngao Long hùng mạnh. Ở tuổi 22-23 anh đã chứng minh được cho mọi người thấy bản thân anh có thể làm được tất cả. Có thể nói bây giờ anh là một trong những người trẻ tuổi có khối tài sản lên đến hàng tỷ, hàng ngàn tỷ. Đặc biệt, anh cũng thuộc trong những người ác nhất, mưu kế hiểm độc, khiến cho đối phương khó mà tránh né. Lạnh lùng,tàn bạo là con người anh. Anh không tin tưởng vào tình yêu nữa. Từ lúc cô ta không lấy anh dường như anh đã chán ngáy cái gọi là yêu thương. Vì vậy, cô đã yêu một người không yêu mình. Đó mới là sự đau khổ. Bạn đang đọc truyện trên
Phu Nhân Chúng Ta Kết Hôn Đi? Chương 28 Cả gia đình Tì bà phiêu bạc 09/06/2020 "Hôm nay cháu đi đâu?". Khi cô vừa về đến nhà thì đã nghe thấy giọng nói cáu gắt của bà ngoại. Cô cười cười, để guốc lên kệ"Con đi mua chút đồ". "Một người đi mua đồ lại ăn mặc như vậy, trên tay còn cầm theo hồ sơ". Cô bị chột dạ, nghe thấy bà ấy nói, liền cất hồ sơ vào túi sách. Sau đó, cô đi lại ngồi xuống cạnh Vương Mẫn Mẫn"Bà ngoại a, con ở nhà rất buồn chán, cho nên mới ra ngoài tìm một công việc, bà đừng giận con nha". Vương Mẫn Mẫn vẫn tỏ ra giận dỗi"Nhà chúng ta đâu có thiếu tiền, vả lại ngoại bảo con thừa kế sản nghiệp của gia tộc, con lại một mực từ chối". Lỗ Tiêu Mạn vốn biết, sản nghiệp của Vương tộc lên đến nghìn tỷ, cô thân là phụ nữ có thể gánh vác nổi bao nhiêu đó sao?.. Vả lại cô càng không có khiếu trong việc quản lí công ty. Đúng lúc, Vương Điềm Triết từ trên lầu đi xuống, bé hôm nay mặc một bộ đồ rất thoải mái, rất đáng yêu, bé cất giọng uy lãnh"Nếu như mẹ không thừa kế vậy để con thừa kế cho?". Cô và Vương Mẫn Mẫn đồng loạt nhìn bé. "Con còn nhỏ như vậy thì làm được cái gì?". Vương Điềm Triết ngồi bịch xuống ghế, dựa cái lưng nhỏ vào thành ghế, nói"Mẹ à? Dựa vào con là Vương Điềm Triết, là cháu ngoại của Vương Mẫn Mẫn, và là con trai của mẹ Lỗ Tiêu Mạn".. Sao cô thấy ấm áp đến như vậy? Cô xoa đầu bé"Hôm nay mẹ không có bận việc gì, mẹ con chúng ta đi công viên chơi"... "Cái đó chỉ dành cho trẻ con"... Cô tự nói với lòng, con là người lớn chắc.. "Vậy con có đi không?". "Đi chứ?". Lỗ Tiêu Mạn hỏi ý"Bà? Bà đi cùng không? ". "Thôi, lát bà đến nhà của một bà bạn chơi rồi". "Vậy mẹ con đi đây". "Ừ".. Nhân lúc cô đi lên phòng thay đồ, và bà cố đã đi đến nhà ai đó, bé lấy điện thoại ra, gọi cho anh. Chừng năm phút anh mới bắt máy.. "Con trai, có chuyện gì?"_giọng anh vô cùng dịu dàng. "Con và mẹ chuẩn bị đến công viên chơi, ba đến đi". "Được". Bé cúp máy. ....... "Thư kí An?"_anh gọi. Cô thư kí đi vào"Vâng, chủ tịch gọi?". "Tất cả lịch hẹn chiều nay đều hủy hết cho tôi". Cô thư kí tỏ nét"Nhưng mà chiều nay có lịch hẹn với chủ tịch Tiêu, kí hợp đồng rất quan trọng"... "Tôi nói cô không nghe sao?". "Vâng, tôi hiểu rồi". Bạn đang đọc truyện trên
Phu Nhân Chúng Ta Kết Hôn Đi? Chương 34 Nụ hôn Tì bà phiêu bạc 09/06/2020 Khi vừa ra đến cổng, tay cô đã bị anh tóm lấy. Lỗ Tiêu Mạn vùng vằn"Buông tay tôi ra". "Lúc này anh đã giúp em, em cũng nên làm gì đó cảm ơn chứ!". Khi vuột ra khỏi tay anh, cô xoa xoa cổ tay"Anh muốn tôi làm gì?". Lục Thiên Ân đưa tay chỉ lên cánh môi mỏng của mình"Hôn anh?" Cô lập tức lắc đầu"Không". "Nếu em không hôn, vậy anh chỉ có thể....." Anh ấp úng nói, cô nheo mắt lại, ý của anh cô đã hiểu. Lại dùng Lỗ thị ra uy hiếp cô. Anh quả đúng là gian xảo. Lỗ Tiêu Mạn đi đến gần, nhón chân lên cho bằng với anh, sau đó nhẹ nhàng hôn anh, nụ hôn rất không thành thạo. Nhưng mà đã đủ làm cho anh thấy thỏa mãn rồi, đã nhiều năm anh cũng không được chạm lấy môi cô, anh chẳng những muốn như vậy, mà còn muốn hơn thế nữa. Lục Thiên Ân nhìn cô, ánh mắt vô cùng vui"Em hôn vẫn còn vụng về, sau này anh sẽ chỉ dạy cho em cách hôn tốt nhất!". Cô mới không cần. Nụ hôn ngại ngùng khi nãy đã khiến cô muốn độn thổ rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đã mấy năm rồi cô mới được hôn anh, lần cuối là lúc cô và anh xảy ra quan hệ. Nụ hôn vừa nãy khiến cho trong lòng cô như muốn nghẹt thở, tim đập rất nhanh. Vậy mà anh lại không có chút biểu hiện nào. Lỗ Tiêu Mạn hỏi anh"Trước đây, anh có từng hôn ai chưa?". Anh ghé sát mặt cô, nói nhỏ"Rồi". Nghe anh nói vậy, cô cảm giác tâm trạng buồn bã hằn lên, cũng chẳng biết là tại sao nữa? Chắc đó gọi là ghen?!. Thấy cô im lặng, anh biết cô đã hiểu lầm, liền cưng nựng má cô, nói"Từ trước đến nay, người anh hôn chỉ có một là em?". Lỗ Tiêu Mạn bất giác nhìn anh, đa hoặc đa nghi"Vậy khi trước anh và Lỗ Y Hân thì sao?".. "Đó không phải gọi là hôn, hôn chính là đôi bên tự nguyện, em hiểu không?". Cô bĩu môi"Làm như là cưới nhau không bằng". "Em muốn về cùng không?"_anh nhìn cô hỏi. "Không cần đâu, tôi bắt taxi về cũng được". "Không được, nhỡ tên gài xế thấy em xinh đẹp rồi gạ gẫm em thì sao?"_nói đoạn, đôi mắt anh hiện lên tia lo lắng"Vẫn là nên để anh đưa em về". Cô còn chưa kịp trả lời đã bị ai kia kéo tay ném cô lên xe. Cô nói một cách xụ xìu"Tôi thấy đi với anh vẫn là nguy hiểm hơn". "Em..."_Lục Thiên Ân chỉ muốn tại đây mà hôn cô, dạy dỗ lại đôi môi đó"Không chấp với em nữa". "Ọt ọt...."_ "Tiếng gì vậy?". Cô đó mặt, lơ lơ hướng mắt ra bên ngoài. Tất nhiên anh biết là tiếng gì, biết cô đang ngại cũng không hỏi nữa, trực tiếp lái xe đến nhà hàng cho cô ăn. Bạn đang đọc truyện trên
Phu Nhân Chúng Ta Kết Hôn Đi? Chương 16 Gặp lại 1 Tì bà phiêu bạc 09/06/2020 Sau khi đến Vương Điện, cô và bé đi vào nhà. Gương mặt bé vì chuyện lúc nãy đánh thua cho nên không mấy là vui cho lắm! Cô nhiều lúc nghĩ, có phải tính cách này của bé là giống Lục Thiên Ân hay không? Vương Mẫn Nữa đang ngồi làm bánh dưới bếp cùng mấy cô người hầu, nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch liền biết được là ai? Vương Điềm Triết gọi"Bà cố". Vương Mẫn Mẫn đặt chiếc bánh đang làm dang dở xuống, kéo ghế ôm chằm lấy bé"Điềm Triết, bà cố rất nhớ con". Cô mỉm cười"Chào ngoại". Vương Mẫn Mẫn nhìn hai mẹ con"Nào đến đây cùng ta làm bánh đi, một phần cho chúng ta còn lại thì đem đến tặng cho tiểu Bảo". Cô và bé ngồi xuống, nói"Tiểu Bảo là con của Lưu Hữu Phong người mà mời bà đi dự tiệc sinh nhật phải không?". "Đúng vậy, ngày mai là đến rồi, cho nên bà phải làm nhanh để kịp tặng nó". "Vậy để con phụ bà". "Ừm". .......Tối..... Trên phòng, bé thì nằm ở giường đọc sách, còn cô bận rộn với nhiều cuốn tiểu thuyết. Từ khi ra nước ngoài cho đến bây giờ, bà ngoại không cho cô làm việc gì cả, cho nên cô lén lúy lên mạng viết vài mẩu chuyện tiểu thuyết, với ý muốn giải trí, nhưng cô không thể ngờ, từ khi cô xuất bản cuốn tiểu thuyết có tên 'Xa em, anh buồn không?'. Thì cô dường như nổi tiếng từ bộ truyện đó. Cô cũng không biết, cuốn tiểu thuyết đó có phải nói cô và anh hay không nữa? Vương Điềm Triết nhìn mẹ mình đàn thờ thẩn, liền gọi"Mami, con muốn ngủ". Lỗ Tiêu Mạn quay lại nhìn cậu bé, cười"Vậy con chờ một lát, để mẹ dọn dẹp lại đóng sách này, rồi ngủ". Vương Điềm Triết lúc này đã đi tọt tọt đến ghế của cô, cô bế bé ngồi lên đùi. Bé cầm quyển sách đó, nói'"Mami, con đã đọc thử cuốn tiểu thuyết này rồi, rất buồn luôn, nhưng mà con nghĩ, phải chi mẹ cho hai nhân vật chính có kết thúc đẹp thì sẽ hay hơn". Cô xoa đầu con trai, giải thích"Bởi vì mẹ cảm thấy hai người không hợp, cho nên cũng phải cho họ hai con đường riêng, ở bên nhau chỉ thêm đau khổ". Vương Điềm Triết bỗng dưng im lặng rồi sau đó hỏi cô"Mami, có thể nói con biết, baba đang ở đâu không?". Bởi vì câu hỏi của bé, cho nên cô không biết phải trả lời làm sao. Một năm qua, cô nghĩ chắc anh là Lỗ Y Hân cũng đã hạnh phúc bên nhau. Nếu như lúc này cô nói cho bé biết, lỡ như bé nhận lại anh rồi bé rời xa cô, cô cũng không thể sống khi thiếu bé. Cô bế bé lại bên giường, tay đặt lên bụng, nói"Ba ba con ở rất xa chúng ta". "Xa là xa bao nhiêu?"_Vương Điềm Triết hỏi trong sự trẻ con. Cô lưỡng lự"Ừm, thì rất xa, mà được rồi, ngủ đi, không phải con bảo con muốn ngủ sao?". "Vậy ngủ". Bạn đang đọc truyện trên
phu nhân chúng ta kết hôn đi