Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn. Full. Hot. Ngôn Tình, Xuyên Không, Sủng, Cổ Đại. Thất Vương Gia Chi Sủng - Vương Phi Yêu Nghiệt. Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại. Tác giả: Trịnh Vũ Diệu Anh. Số chương: 6 2. Tuyệt Sắc Vương Phi Ẩn Tài.
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Gia Cực Sủng Thần Y Vương Phi của Mộ Vũ Huyền tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Vương Gia Cực Sủng Thần Y Vương Phi thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Mộ Vũ Huyền, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn
truyện Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn của Tác giả (Mộc Âm Vũ), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: Đây là một truyện với mô típ nam cường nữ cường, không ngược, một chút cũng không ngược, Tiểu Tam gì gì đó đều là vật hi sinh.Nàng, là đặc công ở hiện đại, xuyên không đến Lăng Nguyệt Quốc
Đọc truyện tranh Vương Phi Thông Linh - Chap 3 - Linh Mai Sư ở hiện đại tình cờ xuyên không trở thành vương phi cổ đại, Tề Dao thật sự khóc không ra nước mắt: từ chối cuộc hôn nhân! 17 Tháng Chín, 2021 lúc 6:21 chiều. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức
Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn Chương 42. Chương trước Chương tiếp . Tại yến hội, người người ồn ào, đủ loại a dua nịnh hót, trên mặt bọn họ đều mang theo một khuôn mặt tươi cười dối trá. "Vũ Vương gia đến." Một giọng nói the thé vang lên, bởi vì tên thái giám
583.8M 19.2M Cung Âu, một tên thiếu gia giàu có mắc bệnh hoang tưởng, và Thời Tiểu Niệm, một tác giả truyện tranh nghèo rớt mùng tơi và cô đơn đã bị buộc chặt lấy nhau trong một tình huống hết sức trớ trêu: Cung Âu nghĩ Thời Tiểu Niệm đã giấu nhẹm đứa con của hai người (không hề).
jYnfU. Giới thiệu Converter ngocquynh520 Editor MiuLinh, Cẩm Băng Đơn, ~ mèo xinh~, August97, Cánh Cụt kute. Poster Riijo Nàng, là đặc công ở hiện đại, xuyên không đến Lăng Nguyệt Quốc không tồn tại trong lịch sử, trở thành thiên kim tiểu thư Tả Thừa Tướng. Người đời chỉ biết nàng là một xấu nữ không biết nàng chính là Lưu Ly công tử thần bí trên giang hồ, cũng là sư phụ của Vân Mặc thần y vang danh thiên hạ, nàng không muốn người ta biết mình mạnh mẽ. Mãi đến khi gặp hắn, tình yêu của nàng mới bắt đầu. Hắn, là Vương gia Lăng Nguyệt quốc, luôn mang vẻ mặt lạnh lùng gặp người, cũng không gần nữ sắc, Bởi vì hoàng huynh hạ thánh chỉ muốn hắn lấy nữ nhi Tả Thừa Tướng làm vợ. Từ đó con đường sủng thê của hắn chính thức bắt đầu. Nam cường nữ cường, không ngược, một chút cũng không ngược, Tiểu Tam gì gì đó đều là vật hi sinh
Sống ở đâu không quan trọng, quan trọng là đời này được một người hết mức yêu thương, quan tâm và chăm sóc. Chỉ cần trong lòng người đó ta là báu vật trân quý nhất trên đời này thì bản thân ta tuyệt nhiên không cầu thêm thứ gì cao sang. Danh vọng phú quý trên đời không thể đổi được một ý trung thế giới hiện đại, nàng là một nữ đặc công, tình cờ nàng lại xuyên đến cổ đại - Lăng Nguyệt Quốc. Ở đây nàng sống với thân phận là thiên kim tiểu thư của Tả Thừa Tướng được người ngươi coi trọng. Nhưng trong mắt người khác, nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân xấu, không xứng với địa vị mà nàng có được. Kỳ thực trên đời ai biết được thân phận của nàng. Bao nhiêu năm che giấu, không một ai phát hiện nàng chính là Lưu Ly công tử thần bí trên giang hồ, cũng chính là người mà khắp thiên hạ ai cũng muốn gặp. Chính nàng chứ không ai khác là sư phụ của Vân Mặc thần y. Nàng giấu đi thân phận vì nàng không muốn người khác biết mình mạnh mẽ thế nào, tài giỏi thế nào. Chỉ khi nàng gặp hắn, cuộc sống của nàng mới thay đổi. Hắn là vương gia Lăng Nguyệt Quốc, được ban hôn với nàng. Trước đây hắn chưa từng gần gũi nữ nhân, con người lạnh lùng vô cảm mà đối với nàng lại là động tâm, là yêu thương, là sủng hạnh. Mà nàng từ khi gặp hắn cũng trở thành một người con gái biết yêu.
"Ngưng phi nương nương, đây là thuốc Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho người, người uống nhanh thôi." Sáng sớm, một đại cung nữ cùng một tiểu cung nữ cầm theo một cái hộp đựng thức ăn đi đến lãnh cung của Mộc Vi Ngưng. Sau đó từ trong hộp đựng thức ăn mang ra một chén thuốc màu đen, đặt ở trước mặt Vi Ngưng nhìn bát thuốc đen nhánh trước mắt, liền cảm thấy ghê tởm, nàng ngẩng đầu lên nhìn đại cung nữ cung nữ kia vênh váo đứng một chỗ, thấy Mộc Vi Ngưng không có bất kì động tác nào, cũng không chút khách khí nói "Ngưng phi nương nương, uống nhanh thôi, nếu thuốc nguội uống vào sẽ không tốt a."Tuyết đứng ở sau lưng Mộc Vi Ngưng nhìn vẻ mặt cao ngạo của đại cung nữ kia, nàng hận không thể xông lên tát cho ả mấy bạt tay, nhưng mà bây giờ nàng chỉ có thể nhịn. Đại cung nữ và tiểu cung nữ phía sau liếc mắt nhìn nhau, tiểu cung nữ liền gật đầu. Lúc này Tuyết mới đi lên phía trước, bưng chén thuốc kia lên, đưa tới trước mặt Mộc Vi Mộc Vi Ngưng run rẩy vươn tay, nhưng không có đón lấy chén thuốc kia, đại cung nữ kia lại lên tiếng nói "Ngưng phi nương nương, đây chính là Ngự Thiện Phòng hầm hai canh giờ mới làm xong, người cũng đừng lãng phí a." lúc đại cung nữ nói đến mấy chữ Ngưng phi nương nương ’ cùng Uyển Phi nương nương ’ thì cố ý nhấn mạnh. khúc nào v? khó hiểu qá = ="Mộc Vi Ngưng run rẩy nhận lấy chén thuốc từ trong tay Tuyết, chất lỏng đen nhánh trong bát dao động, nổi lên từng tầng gợn sóng."Ngưng phi nương nương uống nhanh đi, bằng không nô tỳ cũng không thể báo cáo việc đã làm xong, chẳng lẽ Ngưng phi nương nương muốn để nô tỳ đến giúp người uống sao?" Nhìn Mộc Vi Ngưng đem bát đưa đến bên miệng nhưng không có uống hết, đại cung nữ kia lại nhịn không được mở Vi Ngưng nhớ đến cảnh tượng ở cửa Ngự Thư Phòng, vừa nhắm mắt, một hơi uống cạn thuốc trong bát, trong miệng liền tràn ngập mùi vị chua xót, không biết đó là vị của thuốc hay là vị trong lòng nàng, có lẽ là của cả hai đi......"Ngưng phi nương nương người nghỉ ngơi cho tốt, trước hết nô tỳ xin cáo lui." Nhìn cái bát rỗng tuếch trong tay Mộc Vi Ngưng, khóe miệng đại cung nữ liền gợi lên tươi cười, nói xong liền xoay người đi ra nhìn Mộc Vi Ngưng, trong lòng cực kì không đành lòng. Quay đầu liếc mắt với tiểu cung nữ kia một cái, nhẹ nhàng gật gật đầu với nàng ta, tiểu cung nữ mới xoay người đuổi theo đại cung nữ kia, Lăng Dạ Trần đang ở Ngự Thư Phòng phê tấu chương, đột nhiên có người tới bẩm báo nói có cung nữ tặng chén thuốc đến lãnh cung. Trong lòng hắn kinh hoảng, tiện tay bỏ bút xuống, liền xông ra ngoài, chạy về phía lãnh cung của Mộc Vi NgưngDọc theo đường đi, càng đến gần phòng Mộc Vi Ngưng, trong lòng Lăng Dạ Trần lại càng hoang mang, giống như có cái gì đó sắp rời khỏi hắn, bước chân cũng càng lúc càng Lăng Dạ Trần đến cửa phòng của Mộc Vi Ngưng, chỉ thấy một cung nữ đang ghé mặt vào trên người đang nằm, khóc rống lên. Tim Lăng Dạ Trần liền run lên, chợt dừng chân rồi từng bước một đi tới. Không, Sẽ không...... Ngưng nhi, nàng sẽ không rời khỏi ta, nàng sẽ không......Sau khi cung nữ kia rời khỏi không lâu khóe miệng Mộc Vi Ngưng liền chảy ra máu đen, nàng còn chưa kịp nói gì thì đã gục xuống. Tuyết nhìn thấy, vừa định chuyển thân thể Mộc Vi Ngưng lên trên giường để cho nàng thoải mái một chút, thì nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập, vì thế lập tức để Mộc Vi Ngưng xuống, sau đó ghé vào trên người nàng khóc lên, một bên lấy tay bấu vào đùi của chính mình, để chảy thật nhiều nước mắt."Tham kiến hoàng thượng." Đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, Tuyết ngẩng đầu nhìn ra ngưỡng cửa, thì thấy là Lăng Dạ Trần đang đến đây, vội vàng đứng lên hành lễ, mặc dù nàng đã sớm biết là hắn sẽ đến Dạ Trần giống như không trông thấy nàng, cứ nhìn chằm chằm vào thi thể Mộc Vi Ngưng ngã trên bàn, từng bước một đi tới."Ngưng nhi......" Nhìn thân hình quen thuộc kia, rốt cuộc Lăng Dạ Trần cũng không lừa được chính mình, rằng đó chỉ là cung nữ thế thân."Hoàng thượng, Ngưng phi nương nương, nàng đi." Tuyết vừa khóc, vừa nói với Lăng Dạ Trần. Bàn tay dưới ống tay áo cũng nắm thật chặt, đối với nàng việc này thật sự là quá gian nan, diễn trò còn phải cố sức như vậy. Lần này trở về nàng nhất định phải nói với lão Đại từ nay về sau đừng cho nàng làm loại công việc như vậy Dạ Trần giống như không có nghe thấy Tuyết nói, chỉ là đi tới, ôm lấy thân thể Mộc Vi Ngưng, sau đó vùi đầu ở cổ nàng, qua một lúc lâu sau, Tuyết phát hiện thân thể Lăng Dạ Trần bắt đầu run rẩy Phủ Thừa Tướng, lúc Ly Yên vừa nghe có người trong cung đến báo Mộc Vi Ngưng đã đi, lập tức chạy đến lãnh cung nơi Mộc Vi Ngưng đang ở, tuy nàng đã sớm biết nội tình, nhưng mà diễn trò thì vẫn phải diễn, hơn nữa nàng cũng không thể để cho Uyển Phi kia được vừa sáng thì Lăng Dạ Vũ đã đến phủ Thừa Tướng rồi, lúc nhận được tin này hắn cũng theo Ly Yên vào Yên chạy đến vừa thấy thi thể của Mộc Vi Ngưng, lập tức vọt tới, ôm lấy thân thể Mộc Vi Ngưng khóc rống lên "Tỷ tỷ, sao tỷ cứ như vậy mà đi a?"Mà Lăng Dạ Trần bị Ly Yên đẩy qua một bên thì giống như một kẻ mất hồn cứ đứng im một chỗ, hốc mắt hắn có chút phiếm Dạ Vũ đi đến bên người Ly Yên, ôm lấy nàng an ủi nói "Được, Tiểu Yên, nàng đừng khóc, tỷ tỷ nàng thấy nàng như vậy nhất định sẽ không vui. Việc cấp bách, là phải tra ra ai là người hại chết tỷ tỷ nàng."Lăng Dạ Vũ đỡ Ly Yên đứng dậy, để nàng tựa vào trong lòng mình, Ly Yên nhỏ giọng khóc nức nở nói "Trước giờ ở trong cung tỷ tỷ không có kẻ thù, ngoại trừ, mấy hôm trước, ta có nghe tỷ tỷ nói tỷ ấy cùng Uyển Phi đã xảy ra chút tranh cãi."Ly Yên làm như vô ý nói ra những lời này, trong lòng lại cười lạnh, Uyển Phi, là ngươi tự tạo nghiệt đừng trách Dạ Trần nghe thấy Ly Yên nói, lập tức hồi thần lại, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận, liền hô với người ngoài cửa "Người tới, mang Uyển Phi qua đây cho trẫm.""Uyển Phi nương nương, hoàng thượng mời ngươi đi lãnh cung một chuyến." Thái giám được phái tới dẫn người đi đến, lúc vào cung điện của Uyển Phi thì thấy ả đang ngồi ở trước bàn."Công công, chẳng biết hoàng thượng thỉnh bản cung qua là có chuyện gì?" Uyển Phi đứng dậy đi lên phía trước, từ trên cổ tay gỡ xuống một cái vòng ngọc đưa tới, bất quá công công kia không có nhận lấy, chỉ là đưa tay chỉ về hướng cửa làm một tư thế mời "Uyển Phi nương nương, thỉnh đi, hoàng thượng còn đang ở lãnh cung chờ nương nương a?" Hắn cũng không dám nhận lấy cái gì từ nàng ta, rõ ràng là hoàng thượng đang hoài nghi Uyển Phi nương nương hạ độc hại chết Ngưng phi nương nương, lúc này mà cùng nàng dính dáng, không phải muốn chết sao? Hắn còn muốn sống thêm vài năm a."Nương nương?" Cung nữ bên người Uyển Phi nghe thấy thái giám nói liền hoảng sợ, thấp giọng hô bên người Uyển Phi."Không có việc gì, sẽ không tra ra được chúng ta." Uyển Phi nói như vậy là để an ủi cung nữ bên người đồng thời cũng là đang trấn an nỗi sợ trong lòng ả, nhẹ nhàng bước ra ngoài, thái giám kia liền đi sau nàng."Hoàng thượng, Uyển Phi nương nương đến đây." Thái dám dẫn Uyển Phi đến, sau đó bẩm báo với Lăng Dạ Trần."Hoàng thượng, người tìm nô tì tới có chuyện gì ạ?" Uyển Phi thấy Lăng Dạ Trần, lập tức đến gần hắn, bất quá Lăng Dạ Trần lại đẩy nàng thể Mộc Vi Ngưng đã được chuyển đến trên giường, Lăng Dạ Trần ngồi ở trước bàn, nhìn Uyển Phi, lửa giận tăng vọt, lạnh lùng nói "Là ngươi hạ độc hại chết Ngưng nhi?""Hoàng thượng, nô tì oan uổng a." Uyển Phi lập tức phản bác, một bộ dạng điềm đạm đáng Phi vừa mới nói xong, liền có một thái giám cầm trong tay một vật gì đó, còn dẫn theo tiểu cung nữ lúc sáng đến."Hoàng thượng, đây là tìm được ở trong cung Uyển Phi nương nương." Thái giám đem vật ở trên tay trình lên."Hoàng thượng, nô tài phát hiện tiểu cung nữ này ở ngoài cung của Uyển Phi nương nương ,thấy nàng ta lén lút liền đem đến đây." Sau khi trình đồ vật lên, thái giám kia liền chỉ vào tiểu cung nữ nói."Hoàng thượng tha mạng a." Lăng Dạ Trần vừa nhìn đến tiểu cung nữ kia, nàng ta liền lập tức quỳ xuống."Nói ra hết những gì ngươi biết, trẫm sẽ tha cho ngươi con đường sống." Vừa nói, ánh mắt sắc bén của Lăng Dạ Trần vừa bắn thẳng về phía Uyển Phi."Buổi sáng Uyển Phi nương nương sai nô tỳ đi tặng chén thuốc cho Ngưng phi nương nương, nói là để cho Ngưng phi nương nương bồi bổ thân thể. Nô tỳ không biết trong thuốc kia có độc, hoàng thượng tha mạng a.""Ngươi còn muốn nói cái gì? Người tới, Uyển Phi ghen tị, tâm ngoan thủ lạt, đặc biệt ban thưởng cực hình." Lăng Dạ Trần nghe tiểu cung nữ nói xong, ánh mắt rét lạnh bắn thẳng về phía Uyển Phi."Không cần, không cần, các ngươi không được chạm vào ta." Rất nhanh hai người thị vệ liền tiến vào, kéo Uyển Phi đi ra ngoài cửa."Hoàng thượng, nô tì hoài long chủng, ngươi không thể giết nô tì." Dưới tình thế cấp bách, Uyển Phi đột nhiên hét lên, nghe nói như thế, hai thị vệ cũng không dám cưỡng ép ả."Khoan đã, ngươi nói cái gì?" Lăng Dạ Trần nhìn bụng Uyển Phi, nói."Hoàng thượng, nô tì hoài long chủng, ngươi không thể giết nô tì a." Thấy Lăng Dạ Trần do dự, Uyển Phi tiếp tục hô to.“Đày Uyển phi vào lãnh cung." Lăng Dạ Trần nhíu mày nghĩ đến hài tử, tuy là ngoài ý muốn nhưng mà hắn cũng không đành lòng, liền nói sang chuyện khác.
Nội Dung Truyện Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn Converter ngocquynh520Editor MiuLinh, Cẩm Băng Đơn, ~ mèo xinh~, August97, Cánh Cụt RiijoNàng, là đặc công ở hiện đại, xuyên không đến Lăng Nguyệt Quốc không tồn tại trong lịch sử, trở thành thiên kim tiểu thư Tả Thừa Tướng. Người đời chỉ biết nàng là một xấu nữ không biết nàng chính là Lưu Ly công tử thần bí trên giang hồ, cũng là sư phụ của Vân Mặc thần y vang danh thiên hạ, nàng không muốn người ta biết mình mạnh mẽ. Mãi đến khi gặp hắn, tình yêu của nàng mới bắt là Vương gia Lăng Nguyệt quốc, luôn mang vẻ mặt lạnh lùng gặp người, cũng không gần nữ sắc, Bởi vì hoàng huynh hạ thánh chỉ muốn hắn lấy nữ nhi Tả Thừa Tướng làm vợ. Từ đó con đường sủng thê của hắn chính thức bắt cường nữ cường, không ngược, một chút cũng không ngược, Tiểu Tam gì gì đó đều là vật hi sinh
"Tìm người? Các ngươi trèo tường là để tìm người?" Diệp Thừa Tầm giống như không tin, kinh ngạc Quan Thi Vũ cười nhẹ, Huyết Hồ vốn hay thích làm những chuyện như thế này, chẳng hiểu tại sao nàng ấy không thích làm việc theo cách bình thường."Đây là Vũ Vương Phủ, các ngươi tìm ai?"Diệp Thừa Tầm không thể nào hiểu được hành động của các nàng, nhàn nhạt lên tiếng hỏi."Chúng ta tìm Vương Phi." Hai người đồng thanh Quan Thi Vũ đột nhiên hiểu ra, cười nói "Các ngươi là Nhược Phong, Nhược Vũ đúng không? Nàng kể về hai ngươi cho ta nghe.""Thật? Thật? Lão …Vương Phi thật sự nói về chúng ta?" Nhược Vũ hưng phấn túm lấy y phục của Thượng Quan Thi Vũ, kích động hỏi, thiếu chút nữa liền gọi to một tiếng lão Quan Thi Vũ khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, nói "Đi thôi, ta mang các ngươi đi gặp nàng."Diệp Thừa Tầm nghe vậy, liền ngăn cản "Ngươi thật sự tin bọn họ sao?"Thượng Quan Thi Vũ cười nhẹ, làm người ta cảm giác như thấy một tia ấm trong ngày đông giá rét."Chỉ có người của nàng mới leo tường vào Vũ Vương Phủ, bọn họ không gạt ta đâu, ngươi đi trước đi! Ta mang họ đi Yên Huân Các."Thượng Quan Thi Vũ nhẹ nhàng đáp lại Diệp Thừa Tầm, sau đó liền dẫn Nhược Phong, Nhược Vũ đi đến Yên Huân Các. Diệp Thừa Tầm nhìn bóng lưng của Thượng Quan Thi Vũ đang xa dần, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn, trong lòng giống như bị thứ gì đó đè nén thật Tư Tình Các, một nữ tử có khuôn mặt dữ tợn đang nhìn mình trong gương đồng, thù hận đã sớm thiêu rụi lý trí của nàng, khuôn mặt thối rữa từng chỗ một, vết thương ghê tởm làm cho nàng không cam lòng, trong mắt chỉ toàn là oán khi Liễu Tư Nhiễm bị Ly Yên hạ độc liền tới tìm Thái Hậu giúp một tay, Thái hậu mời rất nhiều ngự y đến chữa trị cho nàng, nhưng vẫn không có tác dụng, ngược lại vết thương càng lúc càng lan ra, cả khuôn mặt đã sớm không còn bộ dáng xinh đẹp của ngày Tư Nhiễm cẩn thận suy nghĩ điều gì đó, rồi đeo mạng che mặt vào cung tìm Thái Hậu."Tham kiến Thái hậu nương nương."Liễu Tư Nhiễm cung kính hành hậu đoan trang ngồi trên ghế, mặc cẩm y hoa lệ, đầu đội phượng sai, khí chất duyên dáng sang trọng, da dẻ vô cùng mịn màng, không hề có dấu hiệu nếp nhăn của năm tháng, chẳng qua là mi tâm có một loại khí thế uy nghiêm mà nữ tử chốn khuê phòng không có."Đứng lên đi!" Thái hậu nhàn nhạt nói, thấy Liễu Tư Nhiễm vẫn mang khăn che mặt, thử dò xét hỏi "Mặt của ngươi vẫn chưa khỏi?""Bẩm báo Thái hậu nương nương, chưa khỏi, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, nương nương, ngài nhất định phải báo thù cho nô tì! Đều là chuyện tốt Mộc Ly Yên đó làm." Liễu Tư Nhiễm phẫn hận hậu hơi híp mắt một cái, ánh mắt xoẹt qua tia quỷ dị, dĩ nhiên không thể lưu Mộc Ly Yên, nhưng Liễu Tư Nhiễm này, e rằng cũng k thể lưu nữa."Tư Nhiễm, ngươi theo ai gia đã nhiều năm rồi phải không?"Liễu Tư Nhiễm ngẩn người, không hiểu Thái hậu tại sao lại hỏi cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời "Đúng vậy, thưa Thái hậu nương nương.""Như vậy, ngươi cũng hiểu rõ tính ai gia đi?" Mắt Thái hậu bỗng hiện lên sát ý, lạnh lùng nói "Mặt của ngươi đã bị hủy chứng tỏ ngươi đã không còn hữu dụng nữa, ai gia giữ ngươi lại có ích gì?"Liễu Tư Nhiễm luống cuống "Nương nương, ngài không thể như vậy, nô tì vì ngài nhẫn nhục nhiều năm như vậy, luôn báo cáo tin tức của Vương gia cho ngài, ngài tại sao có thể đối với nô tì như vậy?"Thái hậu cười lạnh một tiếng, quát lên "Đừng tưởng rằng ai gia không biết, ngươi yêu Lăng Dạ Vũ, tin tức ngươi đưa cho ai gia đều không quan trọng, ai gia nghĩ ngươi đi theo ai gia nhiều năm như vậy, hơn nữa bộ dáng ngươi xinh đẹp như vậy, ai gia cho là một ngày nào đó ngươi có thể làm cho hắn thích ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi thua một nữ nhân chỉ gả vào có mấy tháng.""Khi ngươi xinh đẹp còn không thể đoạt lấy tâm của Lăng Dạ Vũ, hủy dung rồi càng không thể nào, người đâu, dâng trà."Liễu Tư Nhiễm hầu hạ Thái hậu nhiều năm như vậy há có thể không biết "dâng trà" là ý gì?Sau đó Liễu Tư Nhiễm bị người cứng rắn đổ trà vào miệng, khóe miệng từ từ rỉ ra một tia máu, cuối cùng ngã xuống đất, ánh mắt còn tràn đầy oán hận.“Trắc phi Liễu Tư Nhiễm đột nhiên mắc trọng bệnh không thể qua khỏi, đã hương tiêu ngọc vẫn." Ngoài cửa truyền lệnh hậu hài lòng gật đầu một cái, trong lòng tiếp tục tính Dạ Vũ đang xử lý công vụ, thấy Diệp Thừa Tầm bộ dáng cô đơn đi tới."Ngươi nói đi, nàng tại sao không thể chú ý nhiều đến ta một chút?"Lăng Dạ Vũ thấy hắn như thế, đại khái cũng hiểu chuyện gì xảy ra, khi hắn đưa nữ nhân kia đến Vương phủ, Tiểu Yên liền nhìn ra được, tim của hắn e rằng đã đặt ở trên người nữ nhân kia rồi."Thích nàng liền cố gắng, dáng vẻ ngươi bây giờ càng làm ta coi thường ngươi mà thôi." Lăng Dạ Vũ liếc Diệp Thừa Tầm một cái, lạnh nhạt vậy, Diệp Thừa Tầm tự lẩm bẩm "Thích nàng? Ta thích nàng?"Lăng Dạ Vũ liếc liếc dáng vẻ ngu ngốc của hắn, lại quên rằng ban đầu mình cũng là được người khác nhắc nhở mới nhận ra được tâm lúc lâu sau, trên mặt Diệp Thừa Tầm toát ra ánh sáng, trong lòng tràn đầy kiên định."Đã như vậy, ta cố gắng cưới nàng về phủ."Mặt Lăng Dạ Vũ không chút thay đổi, ánh mắt mang theo ý khích lệ, bằng hữu của mình nỗ lực, mình càng phải nỗ lực mới sau của Vũ Vương phủ, mấy nữ nhân lưu luyến không rời nói lời tạm biệt."Sư tỷ, cẩn thận." Ly Yên nắm thật chặt tay của Lạc Y Cầm nói."Yên tâm đi, ta lần này nhất định phải thành công, Nhược Phong, Nhược Vũ, chiếu cố tốt Ly Yên."Thấy Nhược Phong, Nhược Vũ một mực gật đầu, Lạc Y Cầm mới chậm rãi rời Yên nhìn bóng người cưỡi ngựa ngày càng xa, ngực có cảm giác chút buồn bực, dự cảm có điều gì đó không lắc lắc đầu, tự an ủi mình, sẽ không, sư tỷ sẽ không có việc gì."Vương Phi, Thái hậu cho mời." Một nô tỳ quỳ xuống Yên trầm tư một lát, quyết định vào cung xem "Lão vu bà", chuyện của Liễu Trắc phi nhất định có liên quan đến bà Phong, Nhược Vũ vốn định đi theo đi, nhưng lại bị ngăn cản "Thái hậu chỉ truyền Vương Phi vào cung."Hai người thầm lo lắng, Ly Yên mỉm cười lắc đầu một cái, sau đó ngồi lên kiệu đi vào hoàng nghênh ngang đi vào tẩm cung của Thái hậu, sau đó tùy ý ngồi xuống, không có ý tứ muốn hành lễ."Lớn mật, dám vô lễ với Thái hậu?" Nhũ mẫu bên cạnh Thái hậu phẫn nộ Yên nhẹ nhàng liếc nàng một cái, không thèm để ý, nói thẳng "Có chuyện gì nói nhanh, thời gian của ta rất quý."Nhũ mẫu kia lại đang định quát lớn, Thái hậu nhẹ nhàng nâng tay ngăn trở mặt tươi cười đi đến gần Ly Yên, vẻ mặt hiền lành nói "Ai gia chẳng qua là nghe nói Vương Phi rất được Vũ nhi sủng ái, liền muốn xem một chút thôi.""Nhìn cái gì? Xem mặt của ta?" Ly yên giả bộ nghi ngờ, chỉ vào trên mặt cái khăn che mặt hậu trong mắt lóe lên tia sắc bén, ngay sau đó liền giống như chưa từng phát sinh qua, che miệng cười khẽ "Vương Phi thật biết nói đùa, ai gia chỉ là muốn biết ngươi là thế nào lấy được tim của hắn thôi."Ly Yên nâng lên một nụ cười khát máu, nói "Lấy được tim của hắn? Moi ra là được, dễ lắm!"May mắn Thái hậu là người đã từng trải qua nhiều sóng gió, không hổ là gừng càng già càng cay, trong lòng mặc dù rất tức giận, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
Thượng Quan Thi Vũ tránh thoát tay hắn, mặt không chút thay đổi nói "Tâm đã chết, sao có thể thay đổi đây?""Chẳng lẽ giữa chúng ta một chút cũng không thể cứu vãn sao?" Kỳ Doãn suy sụp nói."Hãy quý trọng người trước mắt, Hạ trắc phi vô cùng yêu ngươi."Thượng Quan Thi Vũ xoay người rời đi, chỉ để lại một câu này, Diệp Thừa Tầm nhìn thấy, liền đuổi theo."Ta chỉ yêu mỗi nàng!" Kỳ Doãn Quan Thi Vũ ngừng lại, nhưng không có quay đầu cất giọng thản nhiên "Ngươi yêu nhất chỉ có quyền lực."Nói xong không ngừng đi về phía trước, bóng dáng nhìn mảnh mai nhỏ nhắn nhưng lại kiên cường vô Doãn đưa tay bắt lấy bóng lưng kia, nhưng như thế nào cũng bắt không được, chỉ sững sờ nhìn nàng càng lúc càng trong một con hẻm nhỏ, một đôi con ngươi oán hận nhìn bọn hắn, vẻ mặt âm hàn lạnh lẻo, khăn lụa trong tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà rách tả Uyển Di cảm thấy tê tâm liệt phế, thái tử a thái tử, ta vì chàng làm nhiều như vậy, nhưng vẫn không thể sánh được với Thượng Quan Thi Vũ cái gì cũng không có."Oán sao? Hận sao? Nghĩ muốn đoạt lại lòng của hắn sao?"Bỗng dưng, từ phía sau lưng Hạ Uyển Di truyền đến một giọng nói, khiến ả hoảng hốt, vội xoay người lại, chỉ thấy một nam tử tự tiếu phi tiếu đang nhìn tử một thân áo trắng, dung mạo còn đẹp hơn cả nữ tử, khí chất linh hoạt kỳ ảo, một cái nhăn mày một nụ cười đều có thể làm điên đảo chúng măt Hạ Uyển Di đầy bất ngờ, ngu ngơ nhìn hắn, nam tử thấy vậy, giả bộ ho khan vài tiếng."Ngươi là ai?" Sau khi lấy lại tinh thần Hạ Uyển Di cảnh giác nhìn tử nhàn nhạt cười, nói ra hai chữ "Lưu Ly."Hạ Uyển Di chấn kinh, "Ngươi, ngươi là Lưu Ly công tử?""Không sai." Hắn chính là Lưu Ly công tử, cũng là Mộc Ly Yên."Hạ gia chúng ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại hãm hại bọn ta như vậy, còn muốn đánh vào sản nghiệp của gia tộc ta?" Hạ Uyển Di nghe vậy, không khỏi hít sâu vào một hơi, chất vấn Yên cười khẽ, "Bởi vì, là thái tử bảo ta làm như vậy."Nghe vậy, Hạ Uyển Di trợn to mắt, khó có thể tin nhìn hắn, kinh ngạc nói "Làm sao có thể? Chúng ta cùng ngồi trên một chuyến thuyền, đánh vào sản nghiệp của gia tộc ta thì hắn có lợi gì chứ?"“Chẳng lẽ ngươi không biết, ở mặt ngoài là đả kích, nhưng kỳ thật đều là lén lút thu mua sản nghiệp của gia tộc các ngươi sao?" Ly Yên cười Uyển Di quá sợ hãi, môi đỏ mọng run rẩy, "Ngươi, ngươi nói là, thái tử muốn thu mua sản nghiệp của gia tộc bọn ta?"Ly Yên trưng ra một vẻ mặt “Trẻ con là dễ dạy", nói "Có ai muốn mình bị người nắm trong tay cả đời, tất nhiên quyền thế là phải tự tay mình nắm giữ, một khi việc thu mua sản nghiệp gia tộc hoàn tất, Hạ Gia của ngươi, gồm cả ngươi, đều sẽ bị diệt khẩu."Đầu óc nhất thời trống rỗng, Hạ Uyển Di cắn môi, một bộ dáng không thể tin nỗi, bỗng dưng, hơi hơi nâng mắt nói "Dựa vào đâu ta phải tin ngươi?"Đã sớm biết nàng sẽ hỏi như vậy, khoé miệng Ly Yên cong lên, lấy ra một tờ khế ước cho nàng tay Hạ Uyển Di run rẩy cầm lấy khế ước, ánh mắt tràn ngập đau xót, "Thu mua sản nghiệp Hạ gia, sau khi xong việc liền giết cả nhà diệt khẩu? Bút tích này, là của hắn."Bỗng dưng nàng tanở nụ cười lạnh, cười đến thê lương mà trào phúng "Thái tử a thái tử, không nghĩ tới ngươi lại đối xử với ta như vậy."Ánh mắt trong vắt của Ly Yên thoáng hiện qua tinh quang, môi hơi cong lên, Thi Vũ cùng Kỳ Doãn biết nhau lâu như vậy, bắt chước bút tích không phải là rất dễ dàng sao."Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi vẫn thương hắn sao?"Hạ Uyển Di bi thương cười, nói "Yêu một người, sao lại dễ dàng liền không yêu nữa, cho dù hắn tàn nhẫn với ta như vậy."Câu trả lời của nàng ta cũng nằm trong dự đoán của Ly Yên, Ly Yên nhìn chằm chằm vào nàng hỏi "Vậy ngươi muốn chiếm được tâm của hắn không?"Kiên quyết gật đầu, Hạ Uyển di nói "Ta muốn.""Tốt, ta có một biện pháp có thể giúp ngươi." Ly Yên một bộ dạng bí hiểm lòng Hạ Uyển Di bỗng nổi lên cảnh giác, hỏi "Vì sao ngươi lại giúp ta? Giúp ta thì có gì tốt cho ngươi?"Nhẹ cười ra tiếng, Ly Yên nói "Tất nhiên là ta có điều kiện.""Điều kiện gì?""Sau khi xong chuyện, ta muốn một nửa tử sĩ của gia tộc các ngươi." Híp híp mắt, Ly Yên thu lại tươi cười mà gia tộc Hạ Gia tin tưởng nhất chinh là Hạ Uyển Di, hơn nữa trên tay ả còn có lệnh bài có thể khống chế được tử sĩ của gia Uyển Di kinh ngạc liền cự tuyệt nói, "Tử sĩ chính là át chủ bài của gia tộc bọn ta, sao có thể tùy tiện tặng cho ngươi.""Ngươi cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, nếu mà sản nghiệp của gia tộc các ngươi sập đổ, thì dùng tử sĩ để làm gì? Chẳng lẽ để soán vị sao?" Ly Yên nhẹ giọng dụ dỗ trăm năm trước đã có ước định, mặc dù Tứ Đại Gia Tộc có địa vị ngang với hoàng tộc, nhưng không được dùng thế lực này để đoạt ngôi, chỉ có thể tự bảo vệ mình, nếu như có một gia tộc muốn soán vị, thì sẽ bị các gia tộc các gia tộc còn lại cùng nhau vây Uyển di do dự, lâm vào trầm nụ cười nhạt, Ly Yên tiếp tục dụ dỗ nói "Chỉ cần chiếm được tâm của thái tử, chẳng khác nào tất cả giang sơn đều là của ngươi, vậy ngươi cần gì phải để ý có bao nhiêu tử sĩ?"Sắc mặt có chút dao động, Hạ Uyển Di cắn răng, bất chấp gật đầu một cái "Được, ta đáp ứng ngươi."Ly Yên thoã mãn cười, nói thêm mấy câu vào bên tai ả, chỉ thấy ánh mắt của ả càng trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn gật ra một viên thuốc đưa cho ả, Ly Yên nói "Đem cái này cho hắn ăn hết, hắn sẽ quên người hắn yêu thương, tiếp theo, ngươi cứ dựa theo lời ta nói mà làm."Khẽ cắn môi, Hạ Uyển Di nhận lấy dược, sau đó xoay người rời khỏiNhìn bóng dáng của ả, sắc mặt Ly Yên lập tức trầm xuống, ánh mắt phức tạp quang mang, hại Thi Vũ, nàng có thể để ả yên sao?"Cô nương thật đúng là Thiên Biến Vạn Hóa."Bỗng nhiên, một thanh âm Phiêu Miểu truyền đến, ngay sau đó bóng trắng liền xuất hiện, bạch y không nhiễm bụi trần, trên khuôn mặt tinh xảo là thần sắc tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt sắc bén phảng phất như muốn xuyên thấu Yên nhìn chằm chú, môi đỏ mọng mấp máy "Ngươi đến đây từ khi nào?"Dựa vào câu nói đầu tiên của hắn rõ ràng là đã nhìn ra thân phận của mình, người này thật đúng là đáng sợ! "Luôn ở đây, chỉ là cô nương quá tập trung làm chuyện hại người, liền không để ý đến tại hạ thôi." Thượng Quan Dương thản nhiên nói, con ngươi nhìn chằm chằm Yên nhìn hắn một hồi lâu, lập tức cảnh cáo nói "Chuyện không liên quan gì đến ngươi, tốt nhất đừng quản."Thượng Quan Dương vừa muốn nói gì, ánh mắt lại dao động đến trên eo nàng, con ngươi bỗng nhiên trợn to, khẩn trương hỏi "Ngọc bội này là của ngươi?"Ly Yên nhìn hắn sau đó lại nhìn ngọc bội bên hông, nhớ lúc trước Thượng Quan Thi Vũ đã từng nói với nàng, ngọc bội này từ nhỏ đã ở trên người nàng ấy, hẳn là gia tộc lưu cho Thi Vũ, chẳng qua là nhiều như vậy năm, nàng đã quen một mình, nên cũng đưa ngọc bội cho Ly Yên nheo mắt lại nhìn hắn, sẽ không khéo như vậy đi?"Nói mau, từ đâu ngươi có được ngọc bội này? Là người phương nào?" Thượng Quan Dương khẩn trương tra hỏi, hoàn toàn mất đi cái loại cảm giác lạnh nhạt như Yên lui về phía sau một bước, nâng mắt thản nhiên nói "Ngọc bội không phải của ta, nhưng ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết là của ai, ngươi đừng nghĩ đến nữa!"Nói xong, Ly Yên điểm nhẹ mủi chân, dùng khinh công bay vọt về nơi Quan Dương nhìn bóng dáng vừa biến mất kia, hắn thầm hạ quyết tâm, phải tra cho được thân phận của nữ tử này, như vậy mới có thể tìm được chủ nhân của ngọc bội.
cưng chiều vương phi chí tôn